watch sexy videos at nza-vids!
Kho clip ca sĩ lộ hàng, girl xinh nóng bỏng
Tips :Thông báo
IUTRUYỆN.US- đăng tải truyện sex ,phim sex,ảnh sex mới nhất cập nhật hằng ngày!
Quảng cáo
truyen sex
Phim Sex Tim Bóp Vú Fuck Minh Hằng- Wi
truyen sex
» Phim Sex Loạn Luân Cha Con truyen sex
truyen dam
Clip Phá Trinh Gái 16 Tuổi Cực Sướng
truyen sex
 Game 18+ Oẳn tù tì lột đồ
 [Dowload Game] - City Sex
 WAP CHÍNH THỨC CHUYỂN SANG TÊN MIỀN - IUTRUYEN.US -. CÁC BẠN VUI LÒNG TRUY CẬP VÀO ĐỊA CHỈ MỚI ĐỂ XEM SEX
Lãnh Hàn Tuyết cũng lên tiếng :

- Ngự Hàn , tránh ra.Chuyện của tôi thì đừng xen vào.

Mọi người nhìn nhau bất lực rồi tách sang hai bên nhường đường cho 2 người cố

chấp.Lãnh Hàn Tuyết bước đến trước mặt Long Thiếu Hạo , Cô nhẹ nhàng lấy chân đặt

nhẹ vào chiếc ghế của anh.Lúc này chiếc ghế cũng có số phận không sáng sủa hơn cái

bàn lúc nãy là bao.Chỉ nghe ' Rắc ' một tiếng . Nó đã bị Hàn Tuyết giẫm gãy làm 2 . Ngữ

Yên nhìn thấy xanh mặt vội vàng quay sang nhìn Thiếu Hạo. Cô học ở đây khá lâu nên

cũng phần nào hiểu rõ tính cách của ' Lão Đại ' này.Quả đúng như những gì Ngữ Yên lo

lắng. Thiếu Hạo giận dữ đưa tay lên bóp cổ Hàn Tuyết . Ngữ Yên sợ hãi quỳ xuống :

- Cầu xin Long thiếu gia. Người đại lượng tha cho Đại tỷ . Cô ấy là học viên

mới , không hiểu rõ quy củ ở đây.Xin Long thiếu gia tha mạng.

Ngữ Yên biết với sức của Long Thiếu Hạo có thể giết chết Hàn Tuyết .Vì anh ta tu vi cao

hơn Đại tỷ của cô 1 bậc.Lãnh Hàn Tuyết mặc dù đang bị bóp cổ , mặt đỏ lừng , hô hấp

cực kỳ khó khăn nhưng cố gắng rít lên :

- Lưu Ngữ Yên . mình cho bạn 3 giây để đứng lên.

Buồn cười , Vũ Cơ danh chấn thiên hạ mà lại chết dễ dàng như vậy sao ? Mấy người bạn

của cô hồ đồ cả rồi.Lãnh Hàn Tuyết nhìn Thiếu Hạo , khóe miệng cong lên thành một nụ

cười nửa miệng vô cùng quyến rũ . Môi cô mấp máy 2 từ " Hỗn Đản " khiến Long Thiếu

Hạo nhíu mày .Cổ Ngự Hàn định xông lên ngăn cản liền bị Thiếu Hạo 1 chưởng đánh bay

về phía góc tường.Khóe miệng rỉ máu tươi.

- Cấm không ai được qua đây.

Long Thiếu Hạo quay lại đối diện với Hàn Tuyết thì phát hiện cô đang rút trong người ra 1

hàng kim châm tẩm độc đang chỉa thẳng vào cổ của anh.Cô nở nụ cười chiến thắng hỏi :

- Sao hả hỗn đản . Có muốn nếm thử Cửu Trùng Tán do ta bào chế không ?

Long Thiếu Hạo khóe miệng nở nụ cười rồi nhanh như cắt nắm lấy tay đang cầm kim của

Hàn Tuyết vặn nhẹ . Nguyên hàng kim rơi xuống đất khiến cô thấy hơi bất ngờ nhưng nhanh chóng bình tĩnh xoay người tấn công. Thiếu Hạo ung dung tránh tất cả các đòn mà

cô đánh ra nhưng anh bỗng sững sờ.Tất cả chiêu thức mà cô đưa ra đều giống anh như

đúc chỉ tiếc rằng chưa luyện đến cảnh giới cao nhất.Trong mắt anh hiện lên sự vui mừng

kinh khủng.Lãnh Hàn Tuyết không hề nhận ra sự biến chuyển của Thiếu Hạo chỉ cố gắng

hết sức hạ gục đối thủ của mình. Đáy mắt anh hiện lên vẻ tinh nghịch bất ngờ đặt tay

phải lên cái eo thon nhỏ của Hàn Tuyết , tay trái chế ngự 2 tay của cô sau đó anh cúi

xuống đặt lên đôi môi anh đào của Hàn Tuyết một nụ hôn thật dài.Mọi người chứng kiến

cảnh đó hết sức bất ngờ , vội vã quay mặt đi chỗ khác.Riêng đám con gái trong lòng ngùn

ngụt lửa hận không thể nào dập tắt được.Hàn Tuyết bị bất ngờ nên trở nên luống cuống

quên cả phản kháng. Chiếc lưỡi của Thiếu Hạo bá đạo tách 2 hàm răng của Hàn Tuyết ra

sau đó tiến sau vào bên trong mang theo tất cả niềm đê mê.Thiếu Hạo tham lam ngấu

nghiến đôi môi xinh đẹp của Hàn Tuyết một cách mãnh liệt nhất.Sau giây phút sa ngã ,

cuối cùng Hàn Tuyết lấy lại bình tĩnh dùng hết sức đẩy Thiếu hạo ra.Anh luyến tiếc rời đôi

môi ngọt ngào của cô không quên nói nhỏ :

- Đừng nên thử thách lòng kiên nhẫn của ta.Nhớ chưa học muội ?

- Chưa - Hàn Tuyết đáp trả đầy tức giận.Long Thiếu Hạo nhìn cô đầy yêu

thương rồi rời bước đi.Đến lúc này mọi người mới thở phào nhẹ nhõm. Cứ như vậy chắc

sau này trong túi ai cũng phải thủ sẵn thuốc trợ tim quá.Chỉ tội Cổ Ngự Hàn ngực vẫn còn

đau âm ỉ .Anh rủa thầm " Long Thiếu Hạo chết tiệt , có cần động thủ mạnh như vậy

không chứ ? Tính giết bằng hữu sao ? Còn ngang nhiên chiếm tiện nghi của Vũ Cơ nữa

chứ , đáng chết ." Mọi người bắt đầu giải tán đi vào lớp học tiết tiếp theo nhưng trong

lòng mỗi người mang một tâm trạng khác nhau.

CHƯƠNG IV.1 : GÂY SỰ

Hàn Tuyết đi dạo cùng Ngữ Yên trong vườn trường thì nghe tiếng Khương Bảo Tâm đang

nghiến răng nghiến lợi :

- Lãnh Hàn Tuyết , cô ta dám....Long Học Trưởng hôn cô ta sao ? Tức chết đi được mà.

Lâm Gia Tuệ có vẻ bình tĩnh hơn 'hừ' nhẹ :

- Con ranh đó chắc chắn phải trả giá đắt.Dám cướp Long Học Trưởng của tôi

sao ? Chờ kiếp sau đi.

Nghe đến đó Khương Bảo Tâm lập tức giãy nãy lên như chạm phải nước sôi :

- Nè , cô nói ai là của cô hả Gia Tuệ ?Đồ mặt dày không biết ngượng.Long học

trưởng hiện giờ đang 'sủng ái' tôi.Cô cứ từ từ chờ đi.

Lâm Gia Tuệ mỉa mai :

- Thật sao ? Tôi mới vừa thấy anh ấy đi cùng Nghi Tiểu Hàm.Coi bộ ngày mai cô

sẽ là người thứ N bị 'thất sủng' đó.Cứ hạnh phúc cho hết hôm nay đi.

Lãnh Hàn Tuyết nhếch môi bỏ đi .Một đám tiểu thư đầu óc rỗng tuếch không có việc gì làm

ngoài tranh giành đàn ông.Các cô gái đó xem ra không có ích lợi bằng động vật rồi.Ngữ

Yên bên cạnh lẩm bẩm rủa :

- Một đám ngu xuẩn.Sống trên đời chật đất.

Hàn Tuyết quay sang cười nhẹ :

- Không phải có ý định giải quyết 'nạn bùng nổ dân số đó' chứ.

Ngữ Yên bật cười ;

- Cám ơn đại tỷ nhắc nhở.Mình đi làm ngay.

Nói rồi cô quay người đi khiến Hàn Tuyết phải bật cười kéo tay lại :

- Không nên nha.Làm vậy sẽ ảnh hưởng đến nền kinh tế quốc dân vì phải bỏ ra

một khoảng đất trống để mai táng.Bây giở đất hiếm lắm , không nên lãng phí.

Ngữ Yên lâu rồi mới thấy Hàn Tuyết vui vẻ , cởi mở như vậy nên cũng đùa giỡn theo :

- Haizz.Đúng là ' Hồng Nhan Họa Thủy ' nha.

- Ý Yên nói Long Thiếu Hạo ấy hả?

Ngữ Yên gật đầu.Hàn Tuyết cũng ngầm đồng ý như vậy .Đúng là ' hồng nhan họa thủy '.

- Này Ngữ Yên . Tiểu Sinh đi được bao lâu rồi nhỉ ?

Lưu Ngữ Yên nhẩm tính rồi trả lời :

- Khoảng 3 năm rồi.

Hàn Tuyết ngồi xuống ghế đá cảm thán :

- Lâu như vậy rồi sao ? Thật sự nhớ nó quá.Không biết bên đó sống có tốt

không.

Tuy rắng nhắc đến người bạn cũ rất buồn nhưng Ngữ Yên vẫn an ủi Hàn Tuyết :

- Tiểu Thư là người hoạt bát , thông minh sẽ sống tốt thôi.

Hàn Tuyết nhăn mặt tỏ vẻ không hài lòng :

- Chúng ta sống bên nhau từ nhỏ tại sao vẫn không thể thay đổi cách xưng hô

vậy.Nhiều lúc mình cảm thấy giữa chúng ta vẫn còn nhiều ngăn cách.Chỉ cần Yên bỏ qua

những rào cản đó chúng ta sẽ thoải mái hơn rất nhiều.Được không ?

Ngữ Yên cắn môi gặp đầu :

- Mình biết rồi Vũ Cơ.

Hàn Tuyết mỉm cười nhìn người bạn thân thiết của mình.Nhiều lúc chỉ đơn giản là một tiếng

gọi cũng khiến người ta cảm thấy vui vẻ.

TRONG THƯ PHÒNG CỦA TỔ CHỨC CEO-LEADER.

Lãnh Hàn Tuyết chăm chú ngồi pha trà cho sư phụ của mình.Ông là người rất

thích trà đạo và những gì liên quan đến Nghệ thuật nhưng con người nhiều lúc cũng

không thể trọn vẹn hưởng thụ những việc mình thích.Đơn giản vì họ không thể làm như

vậy hoặc có những tâm sự không thể nói ra.Cũng như sư phụ.Ông là người đứng đầu của

CEO-LEADER nên những sở thích riêng của mình chỉ thể hiện ở trước mặt những người

thân yêu mà thôi.NGHIÊM MINH TRIỆT chăm chú nhìn Hàn Tuyết pha trà bất chợt hỏi :

- Khá hơn chưa ?

Hàn Tuyết hoàn toàn hiểu được câu hỏi cộc lốc không đầu không đuôi của sư phụ nên mỉm

cười chua xót :

- cám ơn người .Vẫn như cũ thôi ạ .

- Con vất vả lắm phải không ? Có cần gì thì cứ nói không được xem mọi người là

người dưng .Hiểu chưa ?-Nghiêm Minh Triệt nhìn đồ đệ cưng mà ông luôn xem như con gái

cực khổ không khỏi lắc đầu xót xa.Hàn Tuyết cung kính dâng ly trà lên cho ông rồi lắc đầu

từ chối :

-Con muốn tự mình vượt qua mọi chuyện .Con nhất định sẽ sống tốt người

đừng lo lắng .

Ông nheo mắt mỉm cười hiền hậu khiến lòng Hàn Tuyết trở nên ấm áp lạ thường.Chỉ với

người trong nhà , Nghiêm Minh Triệt mới tỏ vẻ quan tâm như vậy thôi.Ông cầm chiếc trà

nhấp môi hài lòng :

- Tay nghề của con càng ngày càng khá .Sắp đến sinh nhật thứ 18 rồi nhỉ ?

Đã trưởng thành hết rồi.Ta chỉ mong 3 đứa nhỏ tụi con sống thật tốt , thật hạnh phúc

thôi.

Hàn Tuyết nhẹ gật đầu.Cô hiểu ông đang nhé đến con gái của mình.Sư phụ là người mà

cô kính trọng nhất.Từ năm 9 tuổi cô đã xem ông như ba ruột của mình.À không , ông còn

hơn cả ba ruột nữa.Không những dạy võ công mà còn lo lắng , yêu thương , chăm sóc và

dạy dỗ Hàn Tuyết thành người.

- Ta định sẽ để sư huynh con thay ta gánh vác trách nhiệm của CEO-

LAEDER.Con có ý kiến gì không Hàn Tuyết ?

Qủa thật theo sư phụ đã 9,10 năm nhưng Hàn Tuyết chỉ gặp vị sư huynh của mình đúng

một lần.Chỉ vì cuộc đụng độ đó không mấy tốt đẹp nên cô hầu như cũng không có ấn

tượng gì sâu sắc lắm với vị ' sư huynh hờ ' của mình.Kể ra thì cũng thậtu buồn cười.Lúc đó

2 đứa mới là những tiểu oa nhi miệng còn hôi sữa vì tranh giành xem ai là người được sư

phụ thương nhất nên xông vào đánh nhau.Cuối cùng bị người phạt bắt 2 đứa phải quỳ

trước bàn thờ Quan Công 1 ngày 1 đêm không cho ăn uống.Từ đó về sau đường ai nấy

đi không còn gặp lại nữa.Sau thời gian ' tưởng niệm' Hàn Tuyết nhẹ mỉm cười trả lời :

- Tùy vào quyết định của người.Con đã rời khỏi CEO-LEADER nên về vấn đề

này không dám can thiệp.Nghe nói huynh ấy đã đi Mỹ từ rất lâu rồi mà.

MInhTriệt trầm lặng một chút sau đó nói tiếp :

-Nó về được 2 năm rồi.Nhưng rất ít khi xuất hiện trong tổ chức.Thằng nhóc

đó khí phách lắm.Có lẽ còn hơn ta thời trẻ 3 phần.Mong rằng dưới sự dẫn dắt của nó CEO-

LEADER có thể phát quang dương đại.Làm nhiều việc thiện giúp đỡ kẻ yếu.

Lãnh Hàn Tuyết trầm tư suy nghĩ xem tại sao sư phụ của mình lại có lòng tin với vị sư

huynh kia như vậy.Thật sự tên đó rất tài giỏi sao.Tiếng Nghiêm Minh Triệt cắt ngang

dòng suy nghĩ của Hàn Tuyết :

- Con cũng nên gặp sư huynh của mình đi.Lúc đó chỉ là những đứa trẻ không

cần chấp nhất làm gì.Dù sao cũng là người một nhà.Ta không muốn sau này gặp ngoài

đường lại không nhận ra nhau.

Hàn Tuyết ngoan ngoãn đứng lên :

- Vâng ạ .Nếu không có việc gì con xin phép đi trước.Người nghỉ ngơi sớm đi.

Nghiêm Minh Triệt nhắm mắt lại phẩy tay ý bảo cô hãy đi đi.Lãnh Hàn Tuyết kéo khăn che

mặt lên bước ra ngoài.Người của tổ chức biết mặt cô rất ít.

- Vũ Cơ đại tỷ.đi thong thả - Những người trong tổ chức nhìn thấy Hàn

Tuyết đều lên tiếng chào.Cô gật đầu lại rồi bước nhanh ra ngoài.Hôm nay Hàn Tuyết mặc

bộ váy màu đỏ càng tôn lên nhan sắc kiều diễm của cô.Một cơn gió mạnh thổi qua càng

khiến Hàn Tuyết trở nên thâm u , lạnh lẽo.Gió _ đã nổi lên điệp khúc đau thương bất hủ

và câu chuyện từ đây mới thật sự bắt đầu.
CHƯƠNG IV.2 : GÂY SỰ

Hôm nay không khí trong học viện đương như sôi nổi , náo nhiệt hơn mọi ngày.Tất cả đều đổ dồn về lớp K3P3 để xem hai vị ‘Tiểu thư Bà La Sát’ Lâm Gia Tuệ và Khương Bảo Tâm ‘dạy dỗ’ học viên mới ra sao.Hàn Tuyết vừa ngồi vào chỗ liền bị Gia Tuệ cùng Bảo Tâm tiến lại vỗ bàn ra uy :
- Đứng lên đi theo tụi tao.
Nhân vật chính ung dung ngồi nhai chewing gums không hề chú ý gì đến 2 cô gái có gương mặt búp bê ở bên cạnh mình khiến Gia Tuệ và Bảo Tâm giận đến mức nghiến răng nghiến lợi.Nhưng nếu người nào tinh ý sẽ nhìn ra được đôi mắt Hàn Tuyết ấn giấu sát khí vvoo cùng nặng nề.Hai cô nàng kia thẹn quá hóa giận liền quay sang quát gội 10 tên vệ sĩ đứng ngoài cửa :
- Cho tùy ý tụi bây xử lí.Làm nó phải quỳ xuống xin tao tha mạng.
Tất cả học viên của Hoàng Gia đã tụ tập đông đủ nhưng không ai đứng ra can thiệp.Một phần vì sợ đắc tội đến gia thế của Bảo Tâm và Gia Tuệ , phần còn lại thì ung dung đứng đấy xem kịch vì họ hiểu rõ tình thế hiện giờ.Trong số đó Cổ Ngự Hàn và Trương Hạo Dân là cao hứng nhất,.Hai anh chàng còn cá độ xem Gia Tuệ và Bảo Tâm phải nằm viện bao nhiêu ngày.
Lãnh Hàn Tuyết liếc đôi mắt xinh đẹp qua 2 tiểu thư điên khùng kia với vẻ hận thù cùng cực , cô gằn giọng ra lệnh :
- Cút.
Lời nói tuy nhẹ nhàng nhưng khiến người khác không rét mà run.10 tên vệ sĩ đang tiến lại gần cũng phải dừng bước chần chừ.Khương Bảo Tâm tuy trong lòng rất sợ hãi tuy nhiên nghĩ rằng mình có vệ sĩ vả lại Hàn Tuyết là một cô gái yếu đuối nên mạnh miệng :
- Mày nói cái gì ? Muốn chết thì lập lại xem.
Hàn Tuyết đưa ngón tay thon dài đẹp đẽ của mình chỉ vào Khương Bảo Tâm sau đó là Lâm Gia Tuệ lập lại :
- Tao bảo tụi bây cút .
Lâm Gia Tuệ là người giữ được bình tĩnh tốt hơn nên lên tiếng :
- Làm việc đi chứ .
Sau khi đượck cô chủ ra lệnh . đám vệ sĩ lập tức hăm hở xông lên .Trên tay mỗi người đều cầm 1 thanh chủy thủ sắc bén .Tất cả mọi người đều nín thở theo dõi .Vài vị tiểu thư sợ hãi nhắm tịt mắt lại .Khin lưỡi dao sắc nhọn còn cách mặt của Hàn Tuyết khoảng 5 cm ,lúc đó môi cô gợi lên một nụ cười quỷ dị nhưng chưa kịp hành động đã nghe tiếng rít mạnh trên không trung , xé toạc khoảng không im lặng nãy giờ khiến mọi người bất giác rùng mình.Riêng người của CEO-LEADER lại hiện ra vẻ kinh hỉ.Chỉ nghe ‘phập’ tiếp theo đó là tiếng hét man dại ,thê lương của tên sát thủ.Mọi người sững sờ nhìn khuôn mặt hằn vết roi đang tuôn máu không ngừng cùng cánh tay dập nát của tên sát thủ mà không biết đã xảy ra chuyện gì.Khương Bảo Tâm cùng Lâm Gia Tuệ sắc mặt trắng bệch nhìn thuộc hạ nằm trên mặt đất lăn lộn một cách thảm hại.Máu tươi túa ra lẫn vào không khí thành một mùi tanh tưởi quen thuộc khiến 2 cô gái cảm thấy sợ hãi quay đầu tìm kiếm thủ phạm.Tiếng cười khanh khách , trong trẻo vanng lên khiến mọi người quay đầu nhìn về phía sau.( chào mừng cô tiểu thư của CEO chính thức xuất hiện trong cảnh máu me ghê gớm *tung bông*,*tung hoa* luôn ).Một cô gái xinh xắn ,dễ thương mặc bộ váy màu đỏ thẫm có thắt cra-vat đang ngồi vắt vẻo trên bệ cửa sổ của lớp học nhìn xuống mọi người với vẻ mặt thích thú cùng vô tội .Trên tay đang cầm chiếc roi dài đặc nghẹt vết máu.Có đỏ sẫm(máu lâu ngày) cũng có đỏ tươi (máu mới ) xen vào đó là huyết của tên vừa nãy đang chảy dọc theo thân roi khiến ai cũng phát run , hoảng sợ.Cô nhìn khắp lượt mọi người bằng đôi mắt trong sáng , thông minh , lanh lợi cất giọng hỏi :
-Ai muốn náo loạn ở đây vậy ?
Cô quay qua Hàn Tuyết nháy mắt một cái tinh nghịch.Hàn Tuyết ngầm ra hiệu cho cô chọc giận 2 con lừa cái đó càng nhiều càng tốt .Hiểu ý , cô gái nhảy phóc xuống đất.Mái tóc đuôi ngựa cột cao tung bay trong gió khiến cô càng thêm ting nghịch cùng phóng khoáng.Mọi người nhìn không chớp mắt.Cô gái đó có mị lực không thua kém Hàn Tuyết khiến người ta nhìn vào cứ ngỡ như gặp một tiểu hồ ly vừa quyến rũ vừa nguy hiểm.Cô ung dung bước lại gần Gia Tuệ cùng Bảo Tâm vui vẻ hỏi :
- Này , tên chó đó là người của 2 cô hả ?Làm bẩn roi của tôi rồi.Bồi thường đi.
Hai tiểu thư nhà giàu kia mặc dù sợ hãi nhưng cũng tỏ ra hùng hổ :
- Cô là ai ?Không phải học viên ở đây thì tốt nhất đừng xen vào,
Cô gái đó vung vẩy chiếc roi trên tay khiến Gia Tuệ cùng Bảo Tâm nhìn sang bàn tay dập nát và khuôn mặt đầy máu cảu tên vệ sĩ không khỏi rùng mình lùi về sau ba bước.Hàn Tuyết lắc đầu cười châm biếm :
- Hóa ra cũng toàn là một lũ hèn nhát .
Khương Bảo Tâm không chịu được liền lên gằn giọng hỏi cô gái mặc áo màu đỏ :
- Thật ra mày là ai ?
Cô gái nhìn Bảo Tâm thích thú khiêu khích :
- Cô không xứng để biết tên tôi .
Lâm Gia Tuệ cũng nóng nảy chửi mắng :
-Con nhỏ hạ tiện này.Mày muốn gì hả ?
Cô gái nghe thấy Gia Tuệ chửi mình thì bật cười :
- Cô nói sai rồi.Tôi đâu có cùng dòng máu với cô mà là hạ tiện.Về hỏi lại ba của cô xem lúc trước có làm rơi rớt máu hạ tiện ở đâu không nha.Không thôi lỡ tôi mà mang cùng dòng máu của cô thì chắc phải nhảy lầu tự tử cho bớt xấu hổ quá.
Gia Tuệ tức muốn trào máu họng nhưng bất lực không thể làm gì được Cô gái kia nên lẩn vào đám đông đi ra ngoài tránh bị mất mặt.Trong lòng không ngừng ấm ức mà thề rằng sẽ khiến Hàn Tuyết cùng con nhỏ nhiều chuyện kia phải chôn sống cùng nhau.Khương Bảo Tâm thấy đồng minh của mình bỏ đi , trong lòng sợ hãi cũng vội chạy theo.Đám người hiếu kì bị cô gái dọa bỏ đi hết nên trong phòng chỉ còn lại ‘tứ đại minh tinh’ , Ngữ Yên cùng Hàn Tuyết.Cô gái không kiêng kị gì quay qua ôm chầm Hàn Tuyết cùng Ngữ Yên :
- Hey , chào mọi người.Thái Sinh quay về rồi đây.
Tất cả cùng bật cười .Lãnh Hàn Tuyết lâu lắm rồi mới có được sự vui vẻ như hôm nay khiến Cô Ngự Hàn cùng Phương Thế Gia cảm thấy xao xuyến.Riêng Trương Hạo Dân lại nhìn Thái Sinh bằng ánh mắt say mê , lưu luyến.3 năm không gặp cô đã trưởng thành khiến anh càng ngày càng yêu mến hơn.Thái Sinh vỗ vai Hàn Tuyết hỏi :
- Vũ Cơ , lúc nãy có giận mình không ?Xin lỗi , tại lâu rồi ít động tay động chân vừa nhìn thấy cảnh này bỗng dưng nhịn không được .
Hàn Tuyết cười :
- Bàn tay tên đó coi như mình làm quà mừng cậu trở về.
Thái Sinh cười khúc khích :
- Cám ơn.Vũ Cơ là tốt nhất.
Bốn anh chàng nhìn nhau lắc đầu rùng mình.Hai cô nàng này thật ghê gớm.Bàn tay người cũng có thể đem ra làm quà được sao?( Tác Gỉa :eo ơi , 2 tỷ tỷ này dã man quá cơ đấy .).Ngữ Yên nắm tay Thái Sinh hỏi :
- Tiểu thư về lúc nào vậy.Thời gian qua sống có tốt không ?
Thái Sinh véo mũi Ngữ Yên nhíu đôi mày thanh tú trách móc :
- Sao đến giờ vẫn không chịu thay đổi cách xưng hô vậy hả ? Còn gọi mình là tiểu thư nữa thì đừng có trách.Mình tuyệt giao với bạn luôn.
Ngữ Yên gật đầu :
- Mình biết rồi.
Thái Sinh quay sang ‘Tứ đại minh tinh’ hỏi :
-Mọi người vẫn khỏe chứ ?
Hàn Phong khoanh tay lạnh nhạt trả lời :
- ổn.
...............................................................
bạn đang đọc truyện tại Www.hotnhat.org chúc các bạn vui vẻ
....................................................................

Cổ Ngự Hàn .Phương Thế Gia mỉm cười đấy sủng ái với Thái Sinh :
- Tiểu muội muội xấu thật nha.Bỏ đi 3 năm trời biền biệt mà không viết cho mấy vị ca ca ở đây lo gần chết.
Thái Sinh bật cười ôm hôn 2 anh chàng vô cùng điển trai kia không quên năn nỉ :
- Hai vị caca đừng giận Tiểu Sinh nữa nha.Hứa với 2 Vị từ nay về sau em đi đây đều báo cho các anh biết .Được chưa ?
Chưa chờ 2 người kia trả lời thì Thái Sinh đã bị Hạo Dân kéo ra cách li với Thế Gia và Ngự Hàn.Mùi dấm chua nồng nặc bốc lên khắp nơi khiến mọi người bật cười.Thái Sinh nhăn mặt :
- Này,anh làm gì vậy ?
Hạo Dân đưa tay vén vài cọng tóc trước má của Thái Sinh yêu thương hỏi :
-Sao về nước lại không nói cho mọi người biết .Anh rất lo cho em đó.
Cô bật cười :
- Em muốn tạo cho mọi người sự bất ngờ mà.À , sao không thấy Hạo ca đâu hết vậy .
Long Thiếu Hạo từ ngoài cửa bước vào hỏi :
- Ai vừa nhắc anh vậy ta.
Thái Sinh kinh hỷ chạy ra ôm chầm cổ Thiếu Hạo làm nũng :
- Hạo ca , em nhớ anh quá trời luôn.
Long Thiếu Hạo mỉm cười :
- Thật sao ?Vậy vinh hạnh cho tại hạ quá.
Nơi đâu có Thái Sinh thì không khí nơi đó luôn trở nên vui vẻ , dễ chịu.Ngay cả Long Thiếu Hạo khi có mặt cô cũng dịu dàng hơn rất nhiều.Riêng Lãnh Hàn Tuyết sa sầm nét mặt quay sang nói với Thái Sinh :
- Xin lỗi.Mình có việc rồi.Gặp lại sau.Tạm biệt mọi người.
Thái Sinh hỏi :
- Không về nhà cùng mình sao Vũ Cơ.
Hàn Tuyết lắc đầu :
- Để bữa khác.Mình phải đi rồi.
Nói xong Hàn Tuyết bước nhanh ra ngoài mặc tiếng gọi của Thái Sinh:
- Vũ Cơ , Vũ Cơ , đứng lại xem , Vũ Cơ.

CHƯƠNG V.1 : HẬN
Trong bệnh viện mọi thứ đều là một màu trắng : tường trắng , rèm trắng ,giường trắng tạo cho con người cảm giác lạnh lẽo , thê lương .Ở đây , ranh giới giữa sự sống và cái chết trở nên mong manh như một sợi tơ.Hàn Tuyết ngồi trên ghế ngắm nhìn khuôn mặt xinh đẹp nhưng thiếu sức sống của Lãnh Hàn Doanh không khỏi xót xa , đau lòng.Chị ấy đã nằm đây hơn một năm rồi.Không nhúc nhích , không mở mắt cũng chẳng nói chuyện.Nhiều lúc Hàn Tuyết cảm thấy vô cùng sợ hãi.Cô không nhận ra được sự sống dù rất mỏng manh nơi Hàn Doanh.Hàn Tuyết sợ một ngày nào đó chị của mình cũng sẽ ra đi như những bệnh nhân khác.Một năm trôi qua cô không ngày nào không gặp ác mộng , cuộc sống nặng nề đè lên đôi vai nhỏ bé khiến Hàn Tuyết cảm thấy mệt mỏi.Cô nhìn người chị đáng thương của mình không khỏi thở dài não nùng.Cùng một mẹ sinh ra , Lãnh Hàn Doanh bản tính yếu đuối , lương thiện , hiền lành còn Lãnh Hàn Tuyết lạnh lùng ,lãnh khốc và mạnh mẽ.Vì quá nhút nhát , yếu đuối nên Hàn Doanh mới có kết cục ngày hôm nay.Hàn Tuyết dựa đầu lên cửa sổ đưa mắt nhìn bầu trời phủ đầy tuyết trắng.Mùa đông đến rồi :lạnh lẽo , thê lương giống như mùa đông của 10 năm về trước.Những kí ức đau buồn lần lượt hiện về trong đầu như một thước phim quay chậm khiến Hàn Tuyết nhức nhối không thôi.
Năm đó,Hàn Tuyết mới 8 tuổi ,Hàn Doanh hơn cô 2 tuổi.Tuy chỉ là một đứa bé nhưng trời sinh Hàn Tuyết thông minh hơn người thường nên cô sớm nhận ra điểm khác thường trong gia đình của mình.Ba cô là một nhà chính trị gia có tên tuổi , mẹ là nghệ sĩ dương cầm Gia Khiết Bội nổi tiếng thời đó.Hôm đó , vừa bước về nhà sau khi đi học về , Hàn Tuyết chứng kiến cảnh ba cùng với một người đàn bà diêm dúa đang ra sức đánh mẹ.Lúc trước mỗi khi ba cô về nhà đều mang theo mùi nước hoa nồng nặc còn mẹ cứ rúc trong phòng khóc như mưa .Hôm nay mới hiểu rõ , thì ra ông ta có nữ nhân ở bên ngoài , còn ngang nhiên dám dẫn về đây hành hạ người mẹ đáng thương của cô.Nhìn thấy máu chảy ra từ khóe miệng của Gia Khiết Bội chảy ra , lại nhìn sang Lãnh Hàn Doanh đang chui xuống gầm bàn khóc nức nở , ánh mắt hoảng loạn , sở hãi cùng cực .Hàn Tuyết thấy máu sôi trào nơi huyết quản.
Cô cầm lấy bình hoa bằng thủy tinh ngay bên cạnh ném thẳng về phía 2 người vô đạo đức đó.Ông ta tránh được nhưng ả tiện nhân bên cạnh thì không được tốt số cho lắm nên hưởng nguyên lọ hoa vào trán , máu chảy túa ra bê bết trên khuôn mặt trông như ác quỷ dưới địa ngục.Bà ta khóc thét lên níu lấy tay áo ba Hàn Tuyết.Ông ta giận dữ xăm xăm về phía cô , mẹ Hàn Tuyết thấy vậy liền chạy lại kéo tay ông ấy về không cho làm tổn thương đến cô con gái út.Đôi mắt ông ta lóe lên ánh lửa sau đó vơ lấy mảnh thủy tinh sắc nhọn phía dưới đâm thẳng vào ngực trái của Gia khiết Bội.Tiếng thét chói tai của Hàn Doanh như xé rách không trung.Hàn Tuyết dương đôi mắt tronng suốt nhìn người mẹ hiền lành , đáng thương đang lịm dần lịm dần rồi ngừng thở hẳn.Vẻ mặt lúc đó của bà mãi mãi in đậm trong kí ức của Hàn Tuyết.Nó như bóng ma quanh quẫn mãi bên cạnh cô.Lúc Gia Bội Khiết ngã xuống , Hàn Tuyết nhìn thấy trong mắt bà nỗi tuyệt vọng , đau đớn cùng lo lắng.Đến bây giờ Hàn Tuyết vẫn tự hỏi chính mình rằng tại sao mẹ lại có thể yêu người đàn ông bạc tình đó đến như vậy?Ngay cả khi ông ta mất hết nhân tính.Tại sao cho đến lúc chết mới cảm thấy tuyệt vọng vì cuộc hôn nhân không hạnh phúc như vậy? Lúc nhận ra mình đã tự tay giết chết vợ , ba Hàn Tuyết lảo đảo té ngã xuống sàn nhà.Còn cô chậm rãi bước đến bên mẹ ngồi xuống nắm lấy đôi bàn tay đang lạnh dần của bà .Hai hàng nước mắt lăn nhanh trên má rơi xuống đất biến mất như chưa từng tồn tại.Cô vuốt đôi mắt đang mở to tuyệt vọng của mẹ ,trong thâm tâm thề rằng sẽ khiến Lãnh Trung Kiên -( ba hàn tuyết,giờ mới nghĩ ra tên,hihi) cùng ả tiện nhân kia chết không toàn thây.Vậy mà với tội danh sát nhân ông ta chỉ bị ngồi tù có 2 năm sau đó càng ngày càng thăng tiến trên con đường sự nghiệp.Nhiều lúc một mình trong đêm tối Hàn Tuyết cảm thấy cuộc đời thật lắm điều bất công.Đó chính là động lực giúp cô trở thành một sát thủ nổi tiếng tàn khốc trên giang hồ như ngày hôm nay.Từ ngày mẹ mất , 2 chị em Hàn Tuyết bỗng chốc trở thành trẻ mồ côi phải sống trong cô nhi viện 1 năm trời.Bị những đứa trẻ lớn hơn bắt nạt , bị các sơ la mắng , đánh đập nhưng Hàn Tuyết cắn răng nhẫn nhịn sống với mục đích duy nhất là trả thù.Đến khi Nghiêm Minh Triệt xuất hiện đưa 2 chị em Hàn Tuyết ra khỏi cô nhi viện còn an bài cuộc sống cho 2 người.Ông còn nhận Hàn Tuyết làm đồ đệ còn Hàn Doanh do tính cách quá yếu đuối + thể lực không tốt nên việc tập võ là điều không thể.Từ đó cuộc sống của 2 chị em tốt hơn rất nhiều.Trên đời này trừ người mẹ đã chết ,Hàn Tuyết chỉ xem Nghiêm Minh Triệt là đấng sinh thành của mình.
Sau khi được 15 tuổi , dưới sự giúp đỡ của sư phụ , Hàn Tuyết bắt đầu trả thù.Lãnh Trung Kiên hiện giờ đang là Bộ Trưởng Bộ Ngoại Giao , còn người đàn bà năm xưa hiển nhiên từ thân phận gái quán bar trở thành Lãnh phu nhân danh giá , sang trọng.Hàn Tuyết lập ra mạng lưới tình báo Tuyết Doanh Các thu thập thông tin , bằng chứng về các việc làm xấu xa của Lãnh Trung Kiên bao gồm các tội danh : giết người , hối lộ , tham nhũng , buôn bán ma túy , vũ khí ...Chỉ trong một đêm ,Hàn Tuyết khiến cho ba của mình thân bại danh liệt .Ra đường bị mọi người phỉ báng đến nỗi phải nhảy lầu tự tử.Trước lúc ông ta kết thúc mạng sống , Hàn Tuyết đứng nhìn với thái độ thản nhiên đến mức đáng sợ.Cô kể rõ mọi chuyện cho Lãnh Trung Kiên nghe để ông ta có thể hiểu rõ vì sao mình có kết cục ngày hôm nay và hơn hết là muốn ông ta biết chính cốt nhục của mình sau 8 năm trời tìm về trả thù.Lúc đó Lãnh Trung Kiên đã bật khóc :
- Tuyết Nhi , ba xin lỗi.
Hàn Tuyết ‘hừ’ lạnh :
- Đến lúc sắp chết rồi mới cảm thấy cắn rứt lương tâm sao ? Tôi nói cho ông biết , điều tôi cảm thấy ghê tởm nhất là mang trong người một nửa dòng máu của ông.Biến đi , Đồ Ác Qủy.
Lãnh Trung Kiên sau khi nghe những lời đó liền gieo mình xuống từ tầng 60 của một tòa cao ốc trong thành phố.Hàn Tuyết tay run run nhưng cố nén cảm xúc quay bước đi không hề quay đầu nhìn lại.Còn một người vẫn chưa giải quyết xong.
Đêm đó , ả tiện nhân Trinh Trinh cuốn gói bỏ trốn nhưng chưa được bao xa thì bị Hàn Tuyết chặn đầu.Cô đứng trước chiếc BMW màu đỏ sang trọng ngước mắt nhìn khuôn mặt tái nhợt như xác chết của bà ta .Trinh Trinnh giương đôi mắt hoảng loạn nhìn Hàn Tuyết ung dung ngồi gọt táo ăn rồi lại chuyển hướng sang 1 đám người mặc đồ đen ở phía sau.Linh tính mách bảo bà hôm nay sẽ là ngày tận số . Hai chân vô lực mềm nhũn khiến Trinh Trinh ngã xuống đất.Gương mặt đó bà mãi mãi không bao giờ quên.Cô gái đang đứng phía trước chính là đứa bé 8 tuổi khiến bà mang vết sẹo vĩnh viễn trên trán .8 năm sau , cô đứng trước mặt bà mặc một chiếc váy màu trắng toát , tay cầm con dao găm , khuôn mặt lạnh lẽo , hàn khí tỏa ra bức người nhìn như tiên nữ nhưng đồng thời cũng khiến người ta liên tưởng đến loài hồ ly tinh nguy hiểm. Hàn Tuyết lúc đó ai dám bảo cô chỉ là một đứa bé 15 tuổi.Gương mặt Trinh Trinh đã tuôn đầy mồ hôi nhưng vẫn căng mắt dõi theo từng hành động của Hàn Tuyết , cô vẫn cầm con dao gọt táo như chẳng có chuyện gì xảy ra khiến tâm trạng của Trinh Trinh rơi vào khủng hoảng một cách trầm trọng.Đây là một sự trải nghiệm thú vị.Trò chơi mèo vờn chuột như thế này khiến Hàn Tuyết cảm thấy rất hài lòng. Cô tra tấn con người bằng tinh thần sau đó mới đến thể xác.Cách tra tấn này quả thật hết sức tàn nhẫn.10..20..30’, Hàn Tuyết vẫn chưa ra tay nhưng đã khiến Trinh Trinh sức cùng lực kiệt không còn chống đỡ được nữa.Bà quỳ xuống dập đầu lia lịa :
-X..i..n ..cô ..tha ..m..ạ..ng , xin..cô..tha mạng
Hàn Tuyết nhẹ cười , nụ cười đẹp tựa thiên thần nhưng lời nói lại là của ác quỷ :
- Mắt trái hay mắt phải ?
Bà ta líu lưỡi :
-K...hô..ng..Đừ..ng..ừ...n..g.
Chưa kịp dứt lời Hàn Tuyết đã phi con dao cắm phập vào mắt phải của bà ta.Tiếng hét vang dội cả cánh đồng , máu từ hốc mắt chảy ra đỏ thẫm trên chiếc áo trắng mà bà ta đang mặc nhìn thật tương phản .Ánh trăng đêm rằm chiếu xuống thật đẹp .Có thể gọi cảnh tượng đêm nay là một bức tranh phong cảnh tuyệt đẹp.Nó được làm nền bằng màu xanh của đồng lúa,có ánh trăng thanh khiết chiếu vào và đặc biệt là Hoa máu đang nở rộ trên người Trinh Trinh.Hàn Tuyết chép miệng cảm thán:
- Đẹp quá.Máu của bà thật đẹp nha.
Mọi người trong phút chốc cứng đờ người nhìn Hàn Tuyết không chớp mắt.Ai cũng cảm thấy rõ sự tàn nhẫn ở cô.Hàn Tuyết không quan tâm đến thái độ của mọi người mà chỉ chăm chăm nhìn vào máu tươi trên người Trinh Trinh.Không có một loại hoa nào mang màu sắc đẹp như máu .Bởi vậy đối với Hàn Tuyết , máu chính là loài hoa thiên hạ vô địch.Sau khi tiếng hét của Trinh Trinh đã ngừng.Hàn Tuyết lạnh giọng hỏi tiếp :
- Tay trái hay tay phải ?
Trinh Trinh hoảng sợ đến mức sắp ngất đi.Bà ta dập đầu đến túa máu :
- Cầu xin...cô..hãy giết tôi đi.
Hàn Tuyết bật cười :
- Giết thì tiện nghi cho bà quá.

Thống Kê
U-ON
Ads

Hinh Sex-Truyen Sex

wap anh sex,hinh sex

Hinh Sex Vang Anh

Hinh Sex Japan,Han Quoc


Site map.XML
Sitemap.HTML
Urllist
Ror.XML